Một biến cố vào tháng tư để người ta bắt buộc cha phải « ra đi », một sự ra đi gây lo lắng cho tất cả mọi người, vì không hiểu nguyên nhân, không biết đi đâu, bao lâu, để làm gì … Tóm lại là không có một tin tức gì cả và cũng không có thể liên lạc…
Thế rồi sau hơn chục năm, CHA VỀ, niềm vui tràn ngập…
Một người dáng bơ vơ
Tóc điểm trắng bơ phờ
Gót chân nặng nề bước
Dáng do dự thẫn thờ
“Ah Cha, Cha vừa về”
Như qua cơn mộng mê
Đám gia đình la lớn
Bao chục năm thảm thê
Người Cha dụi mắt nhìn
Lẩm bẩm miệng xỏ xin:
« Xin Trời cho
ta sống… »
Mở mắt to, không tin !
Cuối tháng tư năm nào
Lũ bạo tàn bắt vào
Một nơi chốn “cải tạo”
Từ đó không trăng sao…
Cha ôm chặt mọi người
Nụ cười méo nhưng tươi:
“Ai đây, ai đây nhỉ ?”
Chỉ tiếng khóc, không cười !
Cha kéo Mẹ vào lòng
Vết thời gian đợi mong
Khắc rõ trên mặt Mẹ
Nhốn đau nát cõi lòng
Từng người một đến gần
Cha ôm cứng, phân vân:
“Oh con tôi sao lớn”
Nút nghẹn ngào tràn dâng
Bao tháng năm trôi nhanh
Chìm nổi mất an lành
Bao gia đình xa cách
Phung phí thời xuân xanh
Bây giờ cha về đây
Gạt bỏ mọi đắng cay
Gia đình cùng sum họp
Tất cả lại dựng xây
Cha hứa với mọi người
Miệng luôn nở nụ cười
Không căm hờn thù oán
Gìn giữ lòng yêu thương
Lỗi lầm ở tại ai
Không cần biết đúng sai
Kinh hoàng loài sói dữ
Mong dấu vết tàn phai
Bao bạo lực hung tàn
Không có thể phá tan
Những tình cảm quý báu
Của đồng bào dân gian… ©Kim Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét