Tình đến, tình đi, tình lẻ
loi
Một mình, một bóng nỗi đơn côi
Trời xanh bỗng nhiên chợt đen
tối
Sót lại ngậm ngùi buồn tủi
thôi !
Reo rắc lạc loài tia nắng vàng
Trải dài cho cỏ cây cưu mang
Thiên nhiên yên tĩnh rơi rời
rạc
Hương vị đã theo người biến
tan
Run rẩy lững lờ đâu chốn tựa
Tung bay bờ tóc tỏa
lưa thưa
Ngước nhìn trên không khoảng
trời trống
Trôi dạt nơi nào bóng dáng xưa
Cảm nhận cuối cùng sự lẻ loi
Tim lưu trữ nỗi nhớ không
nguôi
Miệng tràn đầy vị mùi cay đắng
Tái nhạt điểm tô màu sắc môi ! ©KimQuang