Ung dung, thong thả, xa vời, rớt rơi
Tận nơi cao vút trên trời
Theo từng cơn gió rạc rời rụng rơi
Lượn bay ngang dọc thảnh thơi
Sắc vàng soi sáng, rạng ngời khắp nơi
Như là nhận được lời mời
Mùa Thu mở cửa vào chơi với người
Cỏ cây hoa lá nghỉ ngơi
Sau mùa Hạ nóng đất trời cạn vơi
Nắng Hè tàn phá tơi bời
Cửa Thu hé mở lả lơi với đời
Gió lồng lành lạnh đổi dời
Gợn câu hỏi nhỏ, nhẹ hơi thử thời
Không cần chờ đợi trả lời
Thu vàng thật sự về nơi đất trời
Thiên nhiên tàn rụi tả tơi
Muôn loài, vạn vật hết thời, cạn hơi
Trên cành khô cứng cao vời
Lá vàng ngơ ngẩn rã rời rụng rơi
Xa quê rồi cũng đến nơi
Bình an xứ lạ đổi dời, chơi vơi
Lắng lo, buồn tủi... nhẹ vơi
Trời Tây hoan hỉ thỉnh mời ở chơi
Không gì có thể đổi dời
Cửa Thu rộng mở đón mời dạo chơi. ©KimQuang