Đã bao nhiêu năm đã
đi qua rồi, em không còn nhớ nữa, nhưng trong trí luôn mường tượng như là ngày
hôm qua.
Sáng hôm đó trời cũng nắng chang chang như ngày hôm nay, đô thị đắm chìm
trong một không gian hỗn loạn vô tả. Có cảm giác như một điều gì bất an đang
bao trùm lấy bầu trời của thành phố. Dù những cơn gió nhẹ nhàng thổi về, nhưng
sao thấy ngợp thở, như là thiếu oxygen !
Anh xuất hiện với dáng
điệu vội vàng, những nét lo âu khắc ghi rõ ràng trên một khuôn mặt hốc hác… Và
từ lúc đó, anh đã ra đi vĩnh viễn, cho đến ngày hôm nay, và CUỐI THÁNG TƯ LẠI VỀ…
Trời cuối tháng tư vào
năm ấy
Binh đao khói lửa
ngập quê hương
Người lấn chen tấp
nập lên đường
Từ đó dáng hình anh
lặng bóng
Không khí gia đình…
một khoảng trống
Anh đã đi đâu, về
chốn nào
Mẹ khẩn trời đất,
nguyện trăng sao
Em đây, đắm chìm
trong tuyệt vọng
Bẽ bàng, em ngồi đếm phút giây
Còn ghi nhớ những chuỗi tháng ngày
Bao kỷ niệm đong đầy cảm mến
Vài chục năm, tháng tư lại đến
Thân xác anh trôi dạt về đâu?
Tháng ngày không xóa nỗi buồn sầu
Đất trời cao làm sao hiểu thấu ! ©KimQuang