Dù
biết trước cuộc đời không bằng phẳng và ngay sau tiếng
khóc đầu tiên chào đời thì sự công bằng không còn nữa. Số phận may mắn hay rủi
ro không ai biết nguyên nhân, có thể đến từ một sự ngẫu nhiên hay một duyên kiếp
nào đó…
Đa số chúng ta đều chấp nhận
môi trường được sinh ra và ít ai đặt câu hỏi vì sao, tại sao… Nhưng có ai hiểu
là THÂN PHẬN MỒ CÔI là một trường hợp kì lạ và bất thường, vì ngay cả nguồn gốc
của chính mình cũng không biết, từ đó mỗi giây phút để tồn tại là cả một hành
trình cay đắng đầy chông gai trắc trở…
Ngày 28-05-2017 này là ngày
«lễ Mẹ» , cũng là một ngày gợi buồn đau cho những trẻ mồ côi !
Bien que conscient
de la vie n’est pas toujours facile et immédiatement après le premier cri de
naissance, l’équité n'existe plus ! Un sort chanceux ou malheureux, venant un
peu par hasard, c’est un destin que personne ne risque
pas de connaître la cause !
La plupart d'entre
nous acceptent l'environnement où l’on est né et rares sont ceux qui se
demander pourquoi... Mais est-ce que quelqu'un comprend qu'est ce que c’est
l'orphelinat, c’est un cas étrange et inhabituel, parce qu'on ne connaît même
pas l'origine de soi-même, et à partir de là chaque instant d’existence est un
périple rugueux plein d’obstacles, un combat pour survivre…
Ce 28 mai 2017 est la "fête des mères", est aussi un triste jour pour les orphelins!
Although
conscious of life is not always easy and immediately after the first cry of
birth, equity no longer exists! A lucky or unfortunate fate, coming somewhat by chance, it is a destiny that no one is likely to
know the cause !
Most
of us accept the environment where we were born and few are those who wonder
why ... But does anyone understand what is the orphanage ? A strange and
unusual case, because one does not even know the origin of oneself, and from
then on every moment of existence is a rough journey full of obstacles, a fight to survive...
May 28, 2017 is "Mother's day", also a sad day for orphans !
Sống giữa đường phố từ
bao thuở
Chẳng biết đến nếp sống tuổi thơ
Lưu lạc giữa rừng người
thờ ơ
Đơn côi một mình thân
lê lết
Miếng cơm manh áo giữa
sống chết
Chẳng biết ai là mẹ là cha
Chẳng biết đâu tổ ấm mái nhà
Bạc bẽo kiếp người, vay trả nợ!
Bước chân trần, đội trời, hít thở
Giữa đói khát, rét lạnh đêm đông
Cơn gió thổi buốt giá cõi lòng
Đứng run rẫy, không ai che chở
Đơn côi không bàn tay
giúp đỡ
Lưu lạc giữa đường đời chơi vơi
Co ro ngước mặt lên nhìn trời
Nước mắt âm thầm rơi lặng
lẽ
Ngày qua ngày đơn chiếc
buồn tẻ
Hình hài xóa bỏ tuổi
thơ ngây
Phố chợ gông cùm kiếp đọa
đày
Ôi sống đời người hay thú vật
Thế gian hiện hữu ảo hay thật
Tự hỏi con là người hay
ma ?
Con đến từ đâu ôi mẹ cha
Đời khô
cằn, con là cỏ dại… ©Kim Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét