Càng sống mộng mơ rời bỏ ta
Biến đi đâu mất không về nhà !
Phũ phàng, đau đớn vội vàng đến
Cản trở, khó khăn không thứ tha!
Cảm tưởng như trời đất nổ tung
Ta đang tiến đến ngõ đường cùng
Là giờ phút cuối của nhân loại
Thế giới bước vào lúc loạn khùng
Lạc lỏng, bơ vơ chỉ một mình
Cho dù trái đất có rung rinh
Không ai đếm xỉa hay nhìn đến
Vạn vật, không gian bao bất bình!
Ngày tháng đang luôn quay xoáy tròn
Dù bao biến đổi ở tâm hồn
Mọi điều... có vẻ trong yên ổn
Ảo vọng về trùm phủ lấp chôn ! ©KimQuang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét